Chồng tôi bồ bịch bên ngoài, thường xuyên đi qua đêm, rượu bia, gia đình lục đục cãi nhau liên miên. Chồng tôi bắt đầu giải quyết bằng những cái bạt tai, quả đấm với tôi. Mẹ chồng càng nói nhiều hơn khi hai vợ chồng cãi nhau, thậm chí bà còn đứng chặn cửa bế con tôi, xem chồng đánh tôi.
Tôi có học thức và hiểu biết, nhanh nhẹn, tháo vát, được nhiều bạn bè quý mến. Tôi kết hôn với anh sau 4 năm yêu nhau, giúp đỡ anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bên anh nhưng lúc khó khăn nhất. Anh ít học nhưng yêu thương tôi hết lòng, sống đạo đức và biết đối nhân xử thế. Tôi thấy mình thật may mắn.
Chúng tôi đón đứa con trai đầu lòng trong niềm vui sướng vô hạn, đứa con càng gắn kết vợ chồng tôi hơn. Kinh tế cũng đi lên trông thấy, tôi không phải suy nghĩ bất cứ điều gì vì chồng yêu thương vợ con, con sinh ra khỏe mạnh.
Nhưng đời không đơn giản, vợ chồng tôi lục đục từ khi có sự xuất hiện của bà mẹ chồng. Ở quê, bà không tai tiếng gì vì chỉ là nông dân làm ruộng. Tuy bà luôn tỏ ra với tôi là bà thông minh và biết nọ kia nhưng tôi biết, thực ra bà không đủ sức lo cho chồng tôi một cuộc sống ấm no đầy đủ cơm ăn như người khác. Từ nhỏ, chồng tôi luôn sống trong thiếu thốn về ăn uống. Lúc đầu, tôi rất thương mẹ chồng vì bà sống trong nghèo khổ và bị bố tôi bỏ rơi khi chồng tôi còn rất nhỏ. Tôi muốn bù đắp cho bà rất nhiều.
Khi chưa lấy nhau, mẹ chồng tôi luôn tỏ ra kín đáo và tế nhị nên tôi cũng không hiểu gì về bà nhiều. Khi chồng tôi bắt đầu làm ra kinh tế khá khá, thái độ của bà cũng khác hẳn. Tôi nghe lời chồng ở nhà chăm sóc con nhỏ, có sự giúp đỡ của mẹ chồng, vì thực ra chồng tôi luôn tin tưởng rằng tôi là người vợ đảm đang, cơm nước, nhà cửa, con cái và sạch sẽ. Mẹ chồng tôi là người nông dân, chịu khó nhưng 2 thế hệ quá khác xa nhau về cách sống. Tôi lớn lên ở thành phố, quen nhanh nhẹn sạch sẽ, mẹ chồng việc gì cũng động tay nhưng chẳng làm xong, bừa bãi và qua loa.
Bên nhà tôi tuy không giàu sang nhưng cũng khá giả, luôn vun đắp cho vợ chồng tôi từ cái áo, cái quần từ con dao, cái thớt mà không hề kể lể gì, cũng rất yêu quý chồng tôi. Còn bên anh em nội lại luôn vay mượn tiền nong, mượn đồ đạc, điện thoại xong chẳng bao giờ hồi âm.
Lúc đầu tôi không nói gì chỉ nhẹ nhàng nhắc chồng rằng giờ mình còn phải lo cho con, anh em phải giúp nhưng chỉ có giới hạn, vả lại chỉ là anh em họ thôi. Sau không thấy thay đổi, tôi có lời qua tiếng lại, rồi đến tai nhà chồng. Tôi bị mắng mỏ khinh thường, đến cả mẹ chồng cũng chỉ vào mặt tôi bảo tôi dựng chuyện nọ kia, chia lìa. Thề có con tôi, tôi không phải loại người như vậy. Tôi hơi trẻ con nhưng không bao giờ muốn cãi cọ hay tham lam gì.
Vài lần tôi góp ý nhẹ nhàng nhưng bà tỏ thái độ không thèm trả lời, chỉ về nói xấu với họ hàng về tôi. Và khi vợ chồng tôi có gì to tiếng, bà luôn "đổ thêm dầu vào lửa" bênh chồng tôi, mắng tôi thêm khi chồng tôi đang nóng, cứ thế gần 1 năm trời, chồng sinh ra chán nản.
Chồng tôi bồ bịch bên ngoài, thường xuyên đi qua đêm, rượu bia, gia đình lục đục cãi nhau liên miên. Chồng tôi bắt đầu giải quyết bằng những cái bạt tai, quả đấm với tôi. Mẹ chồng càng nói nhiều hơn khi hai vợ chồng cãi nhau, thậm chí bà còn đứng chặn cửa bế con tôi, xem chồng đánh tôi.
Hơn 1 năm nay, vợ chồng mỗi người một góc giường, chồng không bao giờ chủ động quan hệ. Tôi muốn níu kéo nên xuống nước tha thứ khi anh bồ bịch và ngọt ngào với anh. Nhưng vô ích, anh sống bên tôi như cái xác, lạnh lùng đến tàn nhẫn, mặc cho tôi van xin anh, nhẹ nhàng đến đâu cũng không động lòng. Tôi đề nghị nói chuyện nghiêm túc, cũng chỉ nhận được câu trả lời: "Tôi không nghĩ được gì, nói lại cãi nhau". Khi tôi không thể chịu nổi nữa, bao ấm ức tôi tuôn ra hết. Phải thú thực tôi thuộc tuýp người nóng nảy nhưng không để bụng.
Hôm nay tôi ngồi viết những dòng tâm sự này là sau một trận đòn phải kêu cứu đến hàng xóm mới thoát thân. Bao lần tôi định dứt áo ra đi nhưng thương con, không yên tâm để bà chăm sóc. Song nghĩ lại cái thân tôi mà không lo được thì sau này tôi sao lo được cho con nên tôi nén đau mà ra đi, không mang theo bất cứ thứ gì. Tôi còn yêu anh nhưng lòng tôi tổn thương quá, tôi cũng muốn chấm dứt ở đây, chấm dứt nhưng đêm dài nằm khóc, chấm dứt những bữa cơm chồng không về ăn, chấm dứt tất cả và bắt đầu một cuộc sống như khi anh chưa xuất hiện trong cuộc đời của tôi.
Tôi không biết mình đúng hay đã sai nữa. Giờ tôi thực sự rối bời bạn đọc ạ!
BỊ MẸ CHỒNG CHỬI VÔ DỤNG VÌ SINH CON GÁI CON DÂU ĐÁP TRẢ
BẤT LỰC NHÌN MẸ CHỒNG CHO MUỐI VÀO THỨC ĂN DẶM CỦA CON