Năm sắp hết, Tết sắp đến rồi các chị em ạ. Giai đoạn này, chị em chúng mình bận bù đầu chuẩn bị lo sửa sang nhà cửa và sắm sửa đón Tết. Riêng mình thì đang bận thêm 1 chuyện. Đó là ngồi nghĩ lý do để trốn về quê chồng ăn Tết.
Ở đây toàn là phụ nữ với nhau, mình cũng chẳng phải giả vờ cao thượng, tốt đẹp làm gì. Vì thế, mình cứ trải lòng những tâm sự thật. Nói thẳng ra, mình cực kỳ ghét về quê chồng, đặc biệt là vào dịp Tết.
Có thể có người nói mình bất hiếu, láo toét này nọ. Nhưng mình tin chắc 100% chị em đi làm dâu đều sẽ như mình. Thật ra, người không vì mình trời chu đất diệt. Về quê chồng ăn Tết vừa khổ, vừa nhục, vừa chán. Tội gì mình phải phí hoài mấy ngày nghỉ trong ấm ức như vậy.
Tết là gì? Là ngày để ăn, chơi, nghỉ ngơi xả láng sau cả năm vục mặt làm việc. Mà về quê chồng ăn Tết thì còn đâu những ngày tươi đẹp đó. Về quê chồng, mình sẽ biến thành cu li ngày Tết cho cả họ hàng hang hốc nhà chồng.
Về quê chồng ăn Tết vừa khổ, vừa nhục, vừa chán.
Tội gì mình phải phí hoài mấy ngày nghỉ trong ấm ức như vậy.
Năm đầu tiên làm dâu, bị ép về quê chồng ăn Tết, mình sợ xanh cả mặt. Mẹ chồng bắt mình về từ ngày 29 để còn gói bánh chưng, làm giò. Về 1 phát là mình vục mặt vào làm gần 50 cái bánh chưng, mấy chục cân giò để mẹ chồng mình đi biếu đủ thể loại họ hàng bắn đại bác cũng chưa tới.
Có con dâu rồi nên mẹ chồng chỉ ngồi chỉ đạo. Mình ngồi giã giò, gói bánh mỏi cả tay. Đêm đến, mẹ chồng đi ngủ, bắt mình ngồi trông nồi bánh. Trời lạnh 1 mình mình thu lu ngoài sân, tủi thân tu tu khóc.
Năm ấy, mình cũng được dịp choáng với các kiểu ăn uống Tết nhất ở quê. Mở mắt ra là đi sang nhà 1 bác, 1 cô nào đấy để ăn cỗ. Cả ngày công việc của mình là hùng hục nấu cỗ, vội vàng ăn, rồi lại hùng hục rửa bát. Năm đó Tết 9 ngày mình ở đủ 9 ngày quê chồng, ăn đủ các kiểu cỗ, hóa vàng rồi mới được về nhà, khổ không để đâu cho hết.
Những năm sau, dù đã quen với công việc vất vả, nhưng mình cũng chẳng bớt đầu tắt mắt tối đi tí nào. Lý do là phải chăm thêm 2 thằng con nghịch như quỷ sứ. Còn cả lão chồng chỉ biết say lướt khướt, về mình còn phải hầu hạ thêm. Ôi đến điên cả đầu!
Tết là ngày được hưởng sự ấm áp của gia đình. Nhưng về quê chồng thì Tết thành lạnh lẽo, thành cái ngày chán nhất trên đời, cô đơn nhất trên đời.
Quê chồng xa xôi, mình chẳng gặp gỡ ai bao giờ, chẳng thân thuộc với ai. Bên bố chồng có 14 cô dì chú bác, bên nhà mẹ chồng cũng rưa rứa. Mỗi người lại sinh tầm 5,6 đứa con. Rồi mỗi anh chị lại sinh 2, 3 đứa. Chỉ chừng đó thôi mình đã loạn cào cào.
Ấy vậy mà chồng mình nhớ được cả những người họ xa tít mù tắp, nghe chồng giới thiệu mà mình đau hết cả đầu “Đây là bác Phùng, cháu trai của ông Vĩnh, anh ruột ông nội,…”. Họ nói chuyện tíu tít mà mình chẳng có chủ đề gì chung mà nói, chỉ biết đứng bên cười hề hề như đứa khùng.
Hơn nữa, quê chồng mình miền Trung, mình người Bắc. Nhà chồng nói chuyện cứ ríu ra ríu rít như chim, lại còn dùng từ địa phương loạn xạ. Nhiều khi căng tai ra nghe vẫn chẳng hiểu họ nói gì.
Tầm 8 giờ tối ăn uống xong, nhà nào về nhà nấy thì chồng mình lại bị hội bạn lôi đi uống rượu. Mình ở nhà 1 mình, buồn tẻ vô cùng, chẳng biết làm gì. Ở quê tầm ấy đèn điện tắt tối thui, cũng chẳng có gì chơi bời. Ti vi thì có mỗi 3 kênh, ăng ten nhiễu kinh khủng, chả xem được. Chán!
Ngày Tết là ngày đi chơi, ăn diện, mặc quần là áo lượt. Nhưng về quê thì đừng hòng. Tết ở quê, chúng ta sẽ bị buộc trở thành con vịt xấu xí.
Trước Tết, chị em cùng cơ quan rủ nhau sắm sửa quần áo, đi làm đầu xoăn, nhuộm tóc. Nhưng vì về quê chồng, nên mình cũng buộc phải giản dị hơn và đành xếp hết tất cả những thứ là lượt đó lại.
Bởi vì, tóc màu mè 1 tí, cả làng xóm quay lại nhìn. Mẹ chồng cũng khó chịu, hỏi mình: “Sao con trí thức, học đến bằng Thạc sĩ rồi mà đầu vàng khè thế hả con?”. Mặc cái váy trên đầu gối, dù có đi tất đàng hoàng, mẹ chồng cũng tá hỏa bắt tháo ra, kêu là nhìn lẳng lơ, hở hang, vô ý vô tứ thế nào ấy.
Thế là những lần về Tết quê chồng mình chỉ mặc quần bò, áo len trùm kín. Mặc cái áo dạ điệu điệu cũng chẳng được luôn. Vì kiểu gì cũng bị tống ra sân gió thổi vù vù ngồi rửa bát. Thế là mình toàn trùm áo phao cho cơ động. Ngày Tết mà trông mình nhếch nhác, xấu xí, còn chẳng bằng lúc đi làm ngày thường ấy. Tủi thân vô cùng!
Một lý do hơi nhạy cảm đó là vấn đề tiền bạc. Mọi người biết không, về quê chồng ăn Tết là phải xách theo lô xích xông quà cáp cho họ hàng. Cứ năm nào về quê chồng ăn Tết, vợ chồng mình tốn cả núi tiền.
Cứ nghĩ đến Tết, mình lại thấy run. Nhà chồng mình á, biếu Tết là phải hơn chục triệu. Gửi tiền về rồi nhưng vẫn phải mua thêm quà cho ông bà nội, các cháu. Rồi còn phải đưa tiền để bố mẹ mua quà cho họ hàng gần xa.
Không về quê còn tiết kiệm, chứ mò về phát là túi rỗng ngay. Chồng mình mắc bệnh sĩ, đi đến đâu cũng vung tiền mừng tuổi đủ ông bà, cháu chắt. Mình mừng họ 50, 100 nhưng họ chỉ mừng con mình 10, 20 ngàn. Lý do thì muôn đời vẫn thế, mình thành phố, họ quê nên mình bị mặc định là giàu, phải “chi đẹp”. Mình nhắc khéo chồng thì lão ấy nổi cáu, mắng mình keo kiệt, vì mấy đồng tiền mà để lão mất mặt.
Đấy, nhà mình thì lão lo chu đáo thế, nhưng nhà vợ thì chả thấy nhắc nhở gì. Mỗi năm, lão vác được mỗi cành đào và giỏ quà tin hin sang biếu bố mẹ vợ. Lão ấy chỉ chăm chăm cho nhà mình mà mặc kệ nhà vợ. Lí lẽ của lão ấy là “Nhà em khá, nhà anh nghèo”. Ai chẳng biết là vậy, nhưng có cần phân biệt đối xử, chênh lệch đến mức quá quắt như vậy không.
Lý do quan trọng nhất mình không muốn về quê chồng ăn Tết, đó là không nỡ lòng để bố mẹ mình thui thủi 1 mình đón Xuân.
Chồng được vui vầy bên gia đình, sum họp đoàn tụ, còn mình thì cô đơn, bố mẹ mình cũng buồn vì không được gặp con cháu. Sao lại vô lý như thế?
Đấy, chính vì những lí do ấy mà mình ghét về ăn Tết nhà chồng.
Mấy năm đầu bị chồng dọa, mình còn sợ hãi, lẽo đẽo theo lão về quê.
Nhưng về sau, cứ lúc nào nghĩ ra được lý do gì là mình vin vào đó để trốn hết.
Nhà chồng ở quê, họ hàng, anh em đông đúc, bố mẹ chồng có muốn cũng chẳng thể đón 1 cái Tết cô quả, hiu quạnh. Còn những gia đình thành phố, bố mẹ chỉ có nhiều nhất 2 mụn con, nhất là lại 2 đứa con gái như nhà mình thì khổ thân lắm. Con gái mà về quê chồng ăn Tết là 2 cụ buồn bã, mất cả cái Tết.
Về quê chồng năm nào sớm thì mùng 4 mới được lên còn muộn phải lúc đi làm mới từ quê lên. Sang thăm ông bà ngoại, thấy trong tủ lạnh cái bánh chưng, khoanh giò còn nguyên chưa cắt. Thấy con cháu về, ông bà mới tíu tít bày đồ ăn, khui chai rượu mới. Nhìn cảnh ấy, mình thương rớt nước mắt, lòng thầm nghĩ mình bất hiếu vì sinh ra làm con gái, bất hiếu vì lấy chồng xa.
Đấy, chính vì những lí do ấy mà mình ghét về ăn Tết nhà chồng. Mấy năm đầu bị chồng dọa, mình còn sợ hãi, lẽo đẽo theo lão về quê. Nhưng về sau, cứ lúc nào nghĩ ra được lý do gì là mình vin vào đó để trốn hết. Năm thì mới sinh, năm thì bố mẹ vợ ốm. Có năm mình còn giả vờ bị thấp khớp, đau chân không đi lại được. Mình nhờ con bé bạn thân làm bác sĩ viết cho cái giấy khám bệnh để lòe chồng.
Năm nay, mình đang nghĩ nát óc mà chưa ra lý do gì. Chị em nào cũng ghét về quê chồng ăn Tết thì vào đây cho mình ý kiến đi!
+ Xem thêm:
Con Dâu Sợ Cảnh Về Nhà Chồng Ăn Tết
Những Tình Huống Khó Xử Về Việc Lì Xì Cho Bé Trong Ngày Tết