Vất Vả Chăm Con nhưng ngặt nỗi... chồng không thấu hiểu

  8088

Gần đây nhất, anh tát tôi 3 cái chỉ vì cái lý do tôi vào phòng cho con bú rồi chốt cửa trong, anh sang đạp cửa ầm ầm làm con giật mình khóc thét.

Tôi 28 tuổi, kết hôn được 2 năm, có bé trai gần 15 tháng tuổi, chồng hơn tôi 6 tuổi. Trước khi cưới, chúng tôi mở một công ty nho nhỏ làm về in ấn, vì vậy hầu hết công việc của anh rất chủ động thời gian, chỉ khi nào có khách hoặc có công chuyện anh mới ra ngoài. Anh là người trách nhiệm, hiền lành, ít khi tụ tập bạn bè nhưng sống không tình cảm, cục cằn, rất nhiều lần nói những lời xúc phạm làm tôi đau lòng và cũng không ít lần anh tát tôi nổ đom đóm trong khi chuyện chẳng có gì phải hành động vậy.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ngày tôi nhận bằng cũng là ngày được nhận làm cho một công ty chuyên về khách sạn, với mức lương tốt nếu nói với một cô sinh viên vừa ra trường. Tôi tự nộp hồ sơ, phỏng vấn 2 vòng, vòng cuối là thỏa thuận mức lương và các điều khoản công việc. Sau cưới, tôi có bầu ngay nên đành phải nghỉ việc, vì làm ở vị trí hướng dẫn viên nên ngoại hình công ty rất coi trọng. Từ đó tôi ở nhà phụ chồng làm việc và nội trợ cho tới giờ.

Ngày yêu nhau, nhiều lần anh làm tôi tổn thương, có lần nhắn tin xúc phạm tôi, nhưng rồi sau những bó hoa, lời xin lỗi... lại làm chúng tôi hiểu nhau hơn. Tôi lại tha thứ và vẫn rất yêu anh. Tôi vẫn nghĩ anh xuất thân trong hoàn cảnh gia đình nông dân như mình nên ít nhiều chúng tôi cũng có nhiều điểm tương đồng. Cuộc sống gia đình không đơn giản như tôi nghĩ, ngày tôi sinh con bác sĩ dự sinh phải mổ vì thai siêu âm là 3,5 kg nhưng khi nhập viện, bác sĩ trực ca tôi đẻ chỉ định sinh thường được vì tử cung tôi mềm.

Rồi ơn trời tôi sinh bé mẹ tròn con vuông, bé được 3,8 kg. 22h tôi sinh, sáng ngày hôm sau tôi chóng mặt, người nhợt nhạt, không ăn được gì vì bị băng huyết gần 2 tiếng sau sinh. Anh cứ phàn nàn sao tôi không bế con, không ngồi dậy, không đi lại? Rồi mẹ đẻ tôi nói mới sinh, nên nằm nghỉ đã. Mẹ chồng cũng bênh con trai, bà bảo bác sĩ nói sản phụ này không chịu đi lại nên chóng mặt.

Tôi thực sự rất tủi thân, vì nghĩ mình sinh đẻ vậy, mới có một đêm đã bắt vận động, rồi còn nói kiểu sao chưa có sữa. Tôi sinh bé đầu, tận 3 hôm sau sữa mới về, lại càng được đà cho mẹ chồng và chồng phàn nàn. Sang trưa ngày hôm sau tôi được xuất viện, về nhà còn rất mệt nên để cho mẹ đẻ chăm cháu là chủ yếu, tôi chỉ ngồi dậy cho con bú để kích thích sữa về sớm. Chồng tôi lại nói làm cho quen đi, mẹ chồng lại bảo "Con này thế nào ấy chứ, ngày trước con gái tôi sinh nó tự làm lấy hết".

Hàng ngày tôi cố gắng chăm con, chăm anh, lo cơm nước, giặt giũ... tất cả những việc không tên để anh yên tâm, xin nói thêm chồng tôi bị bệnh tróc da tay (gọi là á sừng) nên anh kiêng đụng nước, mọi việc trong nhà tôi đều tự làm. Có lẽ anh nghĩ tôi ở nhà, không đi làm nên rất nhiều lần nói những lời làm tôi suy nghĩ. Anh bảo "Tiền nào chả tiền mình kiếm", đi đâu anh nói "tốn tiền" ra về "xong trách nhiệm". Tôi không phải người tiêu hoang, cũng không phải người không có khả năng kiếm tiền, nhiều lần tâm sự với anh, nói rằng tôi ở nhà là vì con, vì gia đình mình, cho anh yên tâm đi làm. Chúng tôi cũng không gửi được bà nào cả, vì thực sự không đành lòng xa con, tôi về quê thì anh không đồng ý. Dần dần tôi nhận thấy anh kinh thường, xem tôi không ra gì cả.

Gần đây nhất, anh tát tôi 3 cái chỉ vì cái lý do tôi vào phòng cho con bú rồi chốt cửa trong, anh sang đạp cửa ầm ầm làm con giật mình khóc thét. Tôi bế con, phần vì nghĩ anh cầm chìa khóa phòng thì mở được chứ đâu phải làm thế, vậy là anh mở cửa xong, lao lên giường tát tôi tới tấp. Lúc hỗn loạn, mất bình tĩnh tôi nói mày tao với anh, anh dọa giết rồi bảo tôi mà là cái áo thì thay từ lâu rồi. Sau khi nghe câu nói đó, tôi vô cũng đau lòng, cảm giác xúc phạm, bị khinh thường tột độ.

Tôi vô cùng thất vọng, buồn, mẹ chồng còn bảo con gái bà đi lấy chồng, bị chồng đánh cho lên bờ xuống ruộng mà cũng có dám bỏ đi đâu, tôi thầm nghĩ hóa ra bà đang mang gương chuyện không tốt đẹp của con gái bà ra dạy tôi. Mẹ chồng tôi là người bán hàng chợ nên giọng điệu nói chuyện rất khó nghe, từ khi nói chuyện với tôi, gọi là nói chuyện nhưng nói đúng ra là bà độc thoại, tôi chỉ nói được câu chào mẹ và vâng ạ, còn gần 20 phút một mình bà nói. Tôi cứ nói là bà cắt ngang, rất ức chế.

Mấy ngày hôm nay tôi buồn, suy nghĩ nên người phờ phạc, cũng mệt vì chăm con, thêm phần chồng không thay đổi gì sau sự việc đó. Anh không thương tôi, không hiểu tôi vất vả chăm con đêm hôm mất ngủ, rồi hễ dậy hơi muộn là lại lẩm bẩm, rồi nhắn tin cho mẹ đẻ tôi bảo mẹ khuyên tôi dậy sớm đi chợ. Tôi thực sự đang rất bế tắc, đã nghĩ tới chuyện ly hôn vì sống với một người không hiểu, không thương, không còn tôn trọng mình tôi không thể chịu nổi nữa. Vấn đề là tôi thương con, có thể không cần anh nhưng con tôi cần có bố, rồi tương lai, khi ly hôn lại mang con ra tranh giành, nghĩ tới đứa con mới hơn một tuổi mà tôi đau lòng. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn!

Mẹ: Vân.

+ Xem thêm:

NUÔI CON BỰC QUÁ, NÊN ĐÔI KHI CŨNG PHẢI ĐÁNH CON

+ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ 39 BÀ VỢ, 94 ĐỨA CON, 14 CON DÂU RỂ VÀ 33 CHÁU.


Nguồn bài viết: vnexpress
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn về bài viết này: