Bà giận suốt một tháng vì tôi cho em gái 15 triệu đồng làm phần thưởng mừng nó đỗ đại học.
Tôi mệt mỏi khi sống với người mẹ chồng luôn lo sợ con dâu mang hết của cải về nhà đẻ. Bà quán triệt xuất giá tòng phu; phận làm dâu, tôi phải chu toàn cho nhà chồng mà không được giúp đỡ bố mẹ ruột dù chỉ là vài khoản lặt vặt.
Ảnh minh họa: Babble. |
Đang đi công tác, tôi nhận được điện thoại từ mẹ chồng, giọng sốt sắng, hỏi: "Cái xe đạp của con Mít đâu?". Tôi chưa kịp trả lời, bà nói dồn dập: "Cô lại mang cho ai đằng nhà cô rồi? Tôi mới đi vắng có mấy ngày mà cô đã gom hết mang về bên ấy". Giọng mẹ chồng vang lên oang oang trong điện thoại, lọt ra ngoài, khiến tôi xấu hổ với đồng nghiệp. Tôi bảo chị hàng xóm mượn mấy hôm cho con gái chị ấy tập đi xe đạp thì bà "hứ" một cái rồi tắt điện thoại đánh rụp.
Tôi, 35 tuổi đã là phó giám đốc công ty, lại một tay gây dựng cơ ngơi nhà, xe đầy đủ. Cũng chính thế bà luôn lo sợ tôi lén chồng bù trì cho nhà đẻ; nỗi ám ảnh tới mức bà phải từ bỏ cuộc sống yên bình ở quê, lên thành phố giúp con trai "canh của". Từ ngày sống cùng gia đình tôi, mẹ chồng can thiệp vào mọi chuyện, từ sinh hoạt phí đến tiền chợ, tiền đi du lịch, khoản tiêu vặt của các cháu... Hễ tôi sắm sửa gì cho bố mẹ đẻ và các em, bà lập tức lên tiếng.
Cuối tuần, thấy tôi sắp xếp mấy bộ quần áo cũ cho vào túi, bà biết con dâu chuẩn bị mang về quê cho họ hàng nên tỏ vẻ khó chịu. Bà bảo mấy cô em chồng tôi ở quê cũng thiếu thốn mà chẳng được quan tâm, chỉ quan tâm... người dưng. Tôi cười, hứa sẽ mua tặng các em vài bộ mới còn đồ cũ đã nói cho người ở quê thì phải cho, kẻo họ trách. Mẹ chồng tôi vẫn không vừa lòng, tự mở túi lựa ra những chiếc đẹp nhất để giữ lại.
Mỗi ngày, bà khám phá một ngóc ngách trong nhà tôi để tìm xem có gì lâu không dùng thì xin cho con, cháu ở quê. Bà cũng thường xuyên đòi hỏi "cô ba làm nhà, chứ tư mở quán... hai vợ chồng liệu mà giúp đỡ". Tôi đưa 20-30 triệu đồng, bà chê ít, nói: "Chị dâu làm sếp mà cho em được nhiêu đó". Mẹ chồng không hiểu rằng chúng tôi cũng đang nuôi hai con tuổi ăn học và nhiều dự định khác phải phấn đấu.
Em gái út đỗ đại học, tôi nhận nuôi nó bởi bố mẹ đã già dù biết trước mẹ chồng sẽ không vừa ý. Tuy nhiên tôi nghĩ tiền do mình làm ra, chẳng có lý do gì phải giấu giếm, nên tôi cho em cái gì cũng công khai. Cách đây một tháng tôi đưa em 15 triệu đồng để mua chiếc xe máy cho tiện việc đi học thì mẹ chồng tôi nổi giận. Bà bảo tôi coi thường lời bà nói, sống phân biệt bên nội - bên ngoại, cái gì cũng gom góp mang về nhà đẻ.
Không chịu được sự vô lý, tôi nói lại thì mẹ chồng bật khóc. Bà bảo tôi cậy làm ra tiền nên không coi mẹ chồng ra gì rồi mặt sưng, mày xỉa cả tháng trời.
Chủ động kinh tế mà tôi vẫn không thể thoải mái chăm sóc gia đình, người thân của mình, cảm giác thật khó chịu. Tôi không muốn sống trong sự kìm kẹp của mẹ chồng nhưng cũng chẳng muốn làm mọi chuyện rối tung lên để tất cả đều mệt mỏi. Hy vọng độc giả cho tôi lời khuyên để ứng xử khéo léo, không trở thành người con dâu vô lễ mà vẫn báo hiếu được gia đình bên ngoại