Lấy Chồng Rồi Còn Biếu Tiền Mẹ Đẻ Là Không Chấp Nhận Được

  22935

Chồng tôi muốn phụ nhưng bà không đồng ý. Anh bảo em gái vào phụ tôi thì bà tru tréo lên bảo rằng em xuống đây để chơi với bà chứ không phải phục vụ chị dâu. Rồi nó bảo đi làm cả tuần mệt mỏi phải để cho nó nghỉ ngơi chứ.

Lúc về nhà lấy đồ, tôi vô tình nghe mẹ chồng nói chuyện với chị chồng rằng: “Cái loại con gái lấy chồng rồi mà còn đòi gửi tiền về nhà mẹ đẻ là không chấp nhận được”.

Năm tôi 18 tuổi, anh trai tôi ra đi vì tai nạn giao thông. Nhưng lỗi phần lớn là của anh nên nhà tôi phải bồi thường 1 khoản tiền lớn. Bố mẹ tôi chạy vạy vay tiền khắp nơi để trả nợ. Nhà tôi kiệt quệ cả về tinh thần, thể xác và của cải. Khi ấy, chồng của cô hàng xóm giới thiệu công việc phiên dịch tiếng Đức ở 1 công ty đóng và sửa chữa tàu. Thế nên tôi quyết định bỏ học đi làm phiên dịch và tôi gặp chồng tôi ở đấy.

Yêu nhau 3 năm chúng tôi quyết định làm đám cưới. Anh có 1 chị gái đã đi lấy chồng ở Hà Nội và 2 người em sinh đôi 1 trai, 1 gái đang học đại học ở Sài Gòn bằng tuổi tôi. Rồi em gái anh học năm thứ 3 thì có bầu, phải bảo lưu chuyển về sống với chúng tôi chờ ngày sinh nở. 

Chồng tôi lúc ấy đã cầu xin tôi bao dung với lỗi lầm của em gái, vì nếu tôi không chấp nhận em thì tương lai em hỏng hết. Thế là vợ chồng chúng tôi lại phải chăm sóc cho cả em gái anh và cháu. Em gái anh rất vô tư. Từ lúc có bầu đến lúc sinh nở xong em chẳng mó tay vào việc gì, cơm nước cũng chờ chồng tôi hoặc tôi về nấu. 

Buổi trưa em ăn cơm xong có cái bát cũng để y nguyên trong bồn rửa chén. Lúc em sinh mẹ chồng không dám vào vì sợ bố chồng biết nên vợ chồng tôi phải thay phiên nhau chăm sóc em. Con được 4 tháng thì em để con lại cho vợ chồng tôi nuôi, em về thành phố tiếp tục đi học. Mãi đến khi 2 năm sau em tốt nghiệp và cưới bố của đứa bé thì hai vợ chồng mới xuống đón con về ở chung. Con của em đến bây giờ vẫn gọi chúng tôi là bố mẹ.

Cưới nhau được 4 năm, sau khi chạy việc cho em gái và em rể vào 1 công ty dầu khí, sự nghiệp của em trai anh bắt đầu ổn định, chúng tôi mới quyết định vay tiền mua nhà và có con. Tất cả mọi chi phí chúng tôi đều phải tự lo hết. Bố chồng mất, mẹ chồng tôi chuyển đến ở với chúng tôi để trông cháu và gần các con. Từ đây, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.

Đầu tiên là chuyện tiền bạc. Trước giờ mỗi tháng chúng tôi vẫn biếu bố mẹ 2 bên 1 triệu. Khi mẹ tôi vào, tôi cũng có giải thích với bà là chúng tôi còn đang vay tiền mua nhà nên hơi khó khăn. Tôi chỉ có thể biếu thêm bà 500 nghìn. Trước mặt chồng tôi, bà vẫn vui vẻ cầm nhưng lại điện cho em trai bảo tôi đối xử với bà không bằng ô sin. Bà bảo mẹ tôi ngồi mát ăn bát vàng mà vẫn được 1 triệu, còn bà vất vả trông con cho chúng tôi mà chỉ được có 1,5 triệu. 

Em chồng gọi điện mắng chửi tôi, bảo tôi liệu đường mà đối xử với bà cho đàng hoàng, không thì không yên với chú ấy. Tôi phải đưa thêm cho mẹ chồng tôi 500 nghìn nữa bà mới không nói gì. Mỗi tháng bà vừa có lương hưu, tiền cho thuê căn nhà ở Hà Nội, tiền chúng tôi biếu cộng lại ngót nghét trên 10 triệu. Nhưng tiền bà toàn giữ để đấy, chả tiêu gì, cần gì lại bảo chồng tôi mua cho. Ở với cháu cả năm mà chỉ mua cho cháu được 3 bộ quần áo ba lỗ, loại 50 nghìn ba bộ đổ đống ngoài chợ. Tôi chán chằng buồn nói gì.

Ngay cả chuyện ăn uống mẹ chồng tôi cũng rất khó chịu. Nhà tôi gần vựa hải sản, bà bảo bà già rồi nên cần bổ sung nhiều canxi cho xương chắc khỏe. Thế là 1 tuần chúng tôi ít nhất phải mua cho bà 1 bữa ghẹ, 1 con tôm hùm loại 3 lạng/ con. Tôm thì phải mua loại to chứ bà bảo loại bé bóc lâu lắm. Gà thì bà chỉ ăn loại gà lai chọi, gà đồi. Tôi mua gà công nghiệp về nấu ăn, gắp mời bà bảo “Mẹ ăn miếng gà này ngon lắm” thì bà hỏi ngược lại “Ơ, thế đây là gà à, thế mà mẹ cứ tưởng đậu hũ, ăn nhạt toẹt, mềm nhũn chả ra sao cả”.

Nhà tôi cách Sài Gòn khoảng 80km, mẹ chồng tôi yêu cầu 2 em của anh mỗi tháng phải về nhà 2 lần chơi với bà. Rồi cứ thế, vợ chồng em gái anh, em trai anh với bạn gái cứ tối thứ 6 về nhà tôi, chiều chủ nhật lên. Một mình tôi vừa ôm con nhỏ, vừa loay hoay cơm nước phục vụ bao nhiêu người. 

Chồng tôi muốn phụ nhưng bà không đồng ý. Anh bảo em gái vào phụ tôi thì bà tru tréo lên bảo rằng em xuống đây để chơi với bà chứ không phải phục vụ chị dâu. Rồi nó bảo đi làm cả tuần mệt mỏi phải để cho nó nghỉ ngơi chứ. Tôi nghe mà ứa nước mắt, không lẽ tôi cả tuần không phải đi làm, chỉ có mình con bà mệt mỏi?

Các em của anh thì vẫn theo thói quen như thời sinh viên, dù giờ đã đi làm và thu nhập cao hơn vợ chồng tôi. Nhưng mỗi lần đến chỉ biết ăn, nhậu rồi về, chưa bao giờ có ý nghĩ phụ giúp chúng tôi tiền chợ hay mua cho cháu cái gì. Mỗi lần em gái từ nhà tôi về mẹ chồng tôi lại đùm đùm gói gói cho em nào từ hộp phô mai, cả bộ quần áo bạn tôi tặng cho con trai tôi nhưng rộng đến hộp sữa bột con trai tôi đang uống dở. Mặc cho tôi giải thích với bà rằng sữa cho trẻ em dưới 24 tháng khác với cho trẻ  5 tuổi nhưng bà mặc kệ, cái nào đùm được thì bà cứ đùm. Mà tôi cũng chả hiểu sao em anh có thể vui vẻ mang các thứ ấy về được.

Lần đám giỗ bố chồng chúng tôi đã cãi nhau to. Mẹ chồng tôi thích làm lớn nên đặt bao nhiêu bàn, cuối cùng khách không đến, thừa mất 4 bàn. Bà lại còn sĩ diện khoe hải sản ở đây rất ngon nên bắt chồng tôi mua tặng mỗi nhà 1 kg ghẹ và tôm để mang về ăn lấy thảo. Đám giỗ ấy tôi chi mất hơn 10 triệu cộng với việc các em anh chỉ đến ăn, xong vào phòng nằm mặc tôi xoay xở dọn dẹp. Họ thậm chí chả thèm mua hoa quả cúng bố chứ đừng nói đóng góp đồng nào. Tôi giận chồng cả tuần không nói chuyện.

Lúc này mẹ chồng tôi gọi các em về và họp gia đình. Bà bảo bà rất buồn khi giỗ bố chồng mà tôi so đo, tính toán thiệt hơn. Để cho trong nhà mọi việc yên ấm, bà quyết định sẽ cho vợ chồng tôi căn nhà ở Hà Nội. Khi bà còn sống thì tiền thuê nhà bà vẫn thu, sau này bà mất thì chúng tôi sẽ được hưởng. Bù lại vợ chồng tôi phải lo cho các em, lo cho bà, giỗ chạp và khách khứa đầy đủ. 

Tôi cũng nói với bà rằng tôi không hề so đo tính toán. Kể cả bà không cho chúng tôi cái gì thì chúng tôi vẫn phải có trách nhiệm. Tôi chỉ muốn chi tiêu 1 cách hợp lý hơn vì vợ chồng tôi vẫn còn nợ nần, tôi thì từ lúc có con đã phải chuyển xuống làm văn phòng nên lương giảm đi rất nhiều. Bà bảo bà đã quyết thế rồi, coi như chúng tôi ứng trước cho bà, sau này bán cái nhà đi lấy lại.

Sau ngày hôm ấy bà bắt đầu hạch sách này kia, tiền Tết bà đòi đưa 50 triệu để bà về quê thuê xe cho bà con đi lễ chùa, rồi tiền cúng, tiền biếu. Các em xuống chơi bà đòi đi ăn nhà hàng, đi ăn sáng bằng phở bò Kobe 500 nghìn/ bát. Chồng tôi bảo tôi thôi bao lâu nay mẹ phải chăm sóc bố ốm đau khổ nhiều rồi, năm nay Tết này để mẹ thoải mái tí nên bảo tôi vay tiền đưa cho mẹ.

Mấy hôm trước do chị phiên dịch của công ty nghỉ ốm nên tôi phải đi phiên dịch thay. Lúc về nhà lấy đồ, tôi vô tình nghe mẹ chồng nói chuyện với chị chồng rằng: “Nó (chỉ tôi) chỉ tốt nghiệp cấp 3 lấy được thằng K nhà mình là may lắm rồi, còn đòi hỏi cái gì. Nó còn lâu mới biết cái nhà ấy mẹ bán đi cho V (em chồng tôi) mua nhà từ đời nào rồi. Sau này mẹ chết có mà xuống âm phủ mà đòi. Mình không tranh thủ moi hết tiền của nó để nó mang về nhà ngoại à. Cái loại con dâu lấy chồng rồi mà còn đòi gửi tiền về nhà mẹ đẻ là không chấp nhận được”.

Tai tôi như ù đi và tôi gọi điện cho chồng. Sau 1 lúc im lặng thì anh bảo anh cũng mới biết chuyện này. Nhưng anh xin tôi nghĩ thoáng đi 1 chút vì chẳng phải trước đó chúng tôi vẫn xác định hai vợ chồng tự thân vận động, không có nhà của mẹ chúng ta vẫn sống tốt, anh sẽ cố gắng chăm lo cho mẹ con tôi đầy đủ. Chồng tôi gửi cho tôi 1 khoản tiền, bảo tôi công tác xong tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày tại đó cho thư giãn đầu óc. Anh không muốn tôi và mẹ cãi nhau, vì cả tôi và mẹ anh không biết phải làm sao.

Hiện giờ tôi đang hoang mang lắm, không biết làm gì các anh chị ạ. Tôi càng nghĩ lại thấy hóa ra mẹ chồng chỉ xem tôi là con rối, lừa gạt tôi. Nào là tiền về quê, tiền sửa lại nhà gần 100 triệu. Đó chỉ là 1 âm ưu để lấy hết tiền mang cho con trai út xây nhà trên thành phố. Tôi phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây?

+ Xem thêm:

MẸ CHỈ CÓ 1 CÒN VỢ KHÔNG NGƯỜI NÀY CÓ NGƯỜI KHÁC

LÀM DÂU HÃY NHỚ 10 ĐIỀU SAU NHÉ CÁC CHỊ EM


Nguồn bài viết: sưu tầm
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn về bài viết này: