Ngày con trai dắt con dâu tương lai về ra mắt ba mẹ, thấy con nhỏ hiền lành, dịu dàng, mẹ cảm thấy an tâm, nhưng cũng có chút băn khoăn, sao con bé ít nói quá. Rồi nghĩ lại, phụ nữ ít nói cũng tốt, khỏi phải mè nheo càm ràm điếc tai.
Chủ Nhật, con dâu ở nhà làm không ngơi tay, hết lau bàn, lau tủ rồi lại chùi bếp ga. Thấy con dâu bận bịu, mẹ theo làm phụ. Con dâu ít nói, cứ cặm cụi làm. Mẹ chồng bèn kiếm chuyện kể cho con dâu nghe. Mẹ kể chuyện ngày mới chân ướt chân ráo về làm dâu bà nội, chuyện con trai mẹ hồi nhỏ thông minh nghịch ngợm ra sao, chuyện nhà mình ai thích ăn món gì…
Tiếng là kể chuyện, tâm sự, nhưng thực ra mẹ chồng đang lồng ghép “giáo dục truyền thông”, để con dâu biết truyền thống gia đình, quy tắc ứng xử ở nhà mình ra sao… Con dâu vừa nghe, vừa tủm tỉm cười, thỉnh thoảng đệm vào: “Dạ, vậy hả mẹ?”. Rồi thôi. Riết rồi mẹ chồng đâm ra… mất hứng. Mẹ chồng tâm sự với mấy bà bạn, có bà cười ngất: “Dâu bây giờ vậy đó chị ơi. Rồi chị coi, chị dạy một đằng nó làm một nẻo. Chị giữ hơi cho ấm bụng, tính chuyện dạy dỗ chi cho phí sức…”.
Mẹ nghe mà lo. Mấy bà bạn đó, ai cũng có hai - ba dâu, kinh nghiệm đầy mình. Còn mình, cha sanh mẹ đẻ tới giờ có làm… mẹ chồng đâu mà biết.
Không ngờ mọi chuyện tốt đẹp ngoài mong đợi. Con dâu ít nói nhưng tiếp thu tốt. Qua câu chuyện của mẹ chồng, con biết ba chồng thích món canh chua phải có nhiều ớt. Chồng thì mỗi bữa ăn phải có ly trà đá bên cạnh. Mẹ chồng thì “khó chiều”: mỗi món ăn phải phối hợp màu sắc cho bắt mắt, trang trí cho đẹp… Tối đến, mẹ chồng phải có người đấm lưng cho vài cái thì mới ngủ được…
Con dâu biết ý, lúc nấu ăn thì trổ tài tỉa hoa, tỉa lá. Nhìn mâm cơm, mẹ chồng tròn mắt thán phục: con dâu giỏi hơn cả mẹ chồng. Tối, con dâu đem cây đấm lưng và máy massage cầm tay qua phòng mẹ chồng, cười bẽn lẽn: “Con mới mua cái này, để con làm thử cho mẹ”. Dữ ác hông, lâu lâu mới thấy con dâu nói được một câu có nhiều từ, mà lại là lời quan tâm, yêu thương. Mẹ chồng sướng rơn. Con trai khều mẹ, chọc quê: “Mẹ sướng như hoàng thái hậu”.
Con dâu cấn bầu, thai hành ói lên ói xuống, cứ nghe mùi hành tỏi là ói. Mẹ chồng tội nghiệp, dẹp hết mấy thứ nặng mùi cho con dâu dễ thở. Hôm nọ, mẹ chồng mua món ngon về tẩm bổ cho dâu. Bưng tô gà ác tiềm củ sen, mắt con dâu chớp lia: “Mẹ cực với con quá”. Mẹ chồng rất muốn ôm con dâu vào lòng mắng yêu: “Con ngốc quá, cực gì mà cực”, nhưng rồi lại thôi. Thân mật quá sợ con dâu lờn mặt, cái này mấy bà bạn đã dạy. Có bà còn chọc quê:
“Mới được con dâu hầu hạ sung sướng có mấy tháng, giờ phải hầu hạ lại dâu rồi đó thấy chưa”. Mẹ chồng lại nghĩ khác: mẹ con với nhau, làm gì mà tính toán chi li vậy.
Ngày con dâu sinh cháu nội, đau bụng quằn quại, cứ ôm lấy mẹ chồng: “Con đau quá mẹ ơi”. Mẹ chồng thương muốn rớt nước mắt, ôm dâu vào lòng dỗ dành: “Ráng đi con, có mẹ đây”.
Con dâu vào phòng sinh, hai bà mẹ ở ngoài đi tới đi lui, ruột rối bời bời. Mẹ chồng vừa cười vừa khóc. Mẹ chồng đã hiểu: khi mình mở lòng ra, thương con dâu như con gái, con dâu chắc chắn sẽ thương lại mình như mẹ ruột. Con dâu sống với mình cả đời, chịu cực chịu khổ với mình, không thương sao được.
+ Xem thêm:
CON ƠI NẾU LẤY NHẦM CHỒNG HÃY VỀ VỚI MẸ