Tôi vẫn chưa nói gì với chồng, chỉ biết thở dài thườn thượt cả ngày và gặm nhấm nỗi buồn miên man. Tôi phát hiện trong ví của anh có ảnh người tình cũ, hàng trăm câu hỏi ngổn ngang trong lòng tôi, tôi muốn gào thét lên, muốn hỏi chồng tôi tại sao, nhưng tôi sợ nếu phải nghe câu trả lời tôi còn đau lòng hơn so với bây giờ gấp trăm lần.
Tôi cưới anh khi bước sang tuổi 25, còn anh 32. Chúng tôi cưới nhau ai cũng khen đẹp đôi, tôi cũng có chút nhan sắc, lại làm nghề giáo viên nên cũng khá nhiều người theo đuổi. Còn anh thì mới ở tuổi 29 đã thành công trong sự nghiệp, lại phong độ, lịch lãm.
Tôi đã ngay lập tức ngã gục trước sự dịu dàng của anh khi anh ngỏ ý muốn làm quen. Hẹn hò nhau 2 năm, chúng tôi quá đỗi hạnh phúc trong khoảng trời yêu thương, cứ như đôi chim uyên ương quấn quít không rời.
Ảnh minh họa
Cả hai đều đã ở độ tuổi chín muồi để đi đến hôn nhân, chúng tôi quyết định về chung một nhà. Tôi luôn luôn nghĩ mình thật may mắn, đã yêu đúng người, đúng thời điểm. Tôi tin cả đời anh sẽ luôn tốt với tôi, yêu thương và có trách nhiệm với gia đình.
Tôi hiểu ai cũng đều có quá khứ, nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến quá khứ của anh quá nhiều vì tôi luôn tự tin rằng anh yêu tôi nhất, vì anh đã lựa chọn tôi làm người trăm năm ở bên anh, vì anh luôn đối xử với tôi bằng sự dịu dàng nhưng cũng luôn nồng nhiệt.
Ấy vậy mà, bức ảnh người tình cũ tôi tìm thấy trong ví anh, cất sau ảnh cưới của chúng tôi như giáng cho tôi một đòn chí mạng. Trong bức ảnh là một cô gái có hai bím tóc, mắt to tròn ngây thơ đang nở nụ cười dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Tôi run run lật đằng sau bức ảnh, càng rụng rời hơn nữa khi nhận ra nét chữ gãy gọn ngay ngắn của chồng mình. Dòng chữ ghi hai hàng “Minh Châu - My everything” đã hơi ố vàng, có lẽ cũng đã từ lâu. Dù trong đầu như có tiếng nổ vang trời, nhưng tôi vẫn phải nén lại, phải bình tĩnh tìm hiểu đầu đuôi.
Tôi vốn thân với cô em chồng (một điều may mắn) nên đã hỏi em ấy về Châu, trong mắt em thoáng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ bảo tôi “chị phát hiện ra rồi à, chắc anh em vẫn còn giữ ảnh của chị ta phải không”.
Ảnh minh họa
Đến lúc này tôi đã không còn giữ nổi bình tĩnh, nước mắt rơi lã chã nghe cô em chồng kể lại. Ngày trước chồng tôi và cô gái kia yêu nhau thắm thiết, vốn là đôi bạn thanh mai trúc mã, có lẽ đã yêu nhau được 7, 8 năm rồi.
Nhưng sau đó chồng tôi đi du học, cô gái kia đã thề sống chết đợi anh, nhưng vì đã đến tuổi cập kê, bố mẹ lại gây áp lực, không thể đợi anh nữa, đã đi lấy người khác.
Chồng tôi về nước, suốt hai năm như người mất hồn chỉ biết lao đầu vào công việc, sau hai năm nữa thì lấy tôi. Cô em chồng an ủi thôi chị nghĩ nhiều làm gì, dù sao chị cũng đã là vợ của anh em, điều đó là không thể thay đổi được.
Tôi về nhà nhưng trong lòng như dậy sóng, tôi sôi sục điều tra, qua facebook của cô em chồng, tôi tìm được facebook của cô ta. Tôi chết điếng người khi biết cô ta đã ly hôn với chồng cách đây không lâu, lại càng xinh đẹp mặn mà hơn xưa rất nhiều.
Bức ảnh nào của cô ta tôi cũng thấy chồng tôi bấm “like”, và ngược lại ảnh của chồng tôi ở trang cá nhân cô ta cũng “like” lại.
Tôi lại càng điên cuồng khi nhận ra từ xưa đến nay chồng tôi chưa bao giờ up ảnh của chúng tôi lên facebook, anh bảo như vậy ảnh hưởng đến công việc. Có thật là như vậy không hay anh sợ cô ta nhìn thấy...
Giờ tôi có nên làm ầm ĩ lên với chồng tôi hay không? Vì bây giờ tôi chẳng có chứng cớ gì trong tay, mà ầm ĩ lên nhà cửa lại không yên. Tôi vật vã bao nhiêu ngày vẫn chưa tìm được cách giải quyết tình huống trớ trêu mà mình gặp phải.