Thai kỳ của mẹ sẽ là bình thường nếu như hôm ấy không vì quá bất cẩn mà mẹ bị ngã ngửa khi đang lau nhà. Mông chạm đất, mẹ cố gắng bám vào ghế nhưng tay ướt và trượt tay lần nữa. Sau cú ngã, mẹ không bị đau bụng, nhưng tối hôm ấy, mẹ bị ra máu. Khi đó con mới 18 tuần tuổi…
Mẹ bị ra máu không ngừng suốt 2 tuần sau đó. Bác sĩ yêu cầu mẹ nhập viện theo dõi, phải nằm yên, treo chân. Cú ngã ấy khiến mẹ bị động thai. Bác sĩ bảo, vì con còn bé nên cố gắng giữ con trong bụng càng lâu thêm càng tốt. Giữ được hay không còn tùy vào cơ địa của mẹ, sự hợp tác của con, và quá trình chăm sóc của bệnh viện.
Không làm chủ được tình thế, đó là điều khiến mẹ vô cùng sợ hãi. Ngày đêm mẹ cầu nguyện cho con được bình an. Mẹ nằm yên dù trong người rất khó chịu. Mẹ lắng nghe từng lần con quẫy đạp. May quá, con vẫn cử động.
Hai tuần trong bệnh viện dài như thể bao nhiêu năm đã trôi qua ngoài kia con ạ. Phúc lớn làm sao mà hai mẹ con từ từ cùng phục hồi. Hai tuần sau mẹ không ra máu nữa, mọi chuyện có vẻ ổn hơn nhưng ba vẫn nhờ ông bà nội xin cho mẹ con mình được ở lại bệnh viện. Đó cũng là quyết định sáng suốt của ba vì đến tuần thứ 24, tức là mẹ con mình chỉ ổn định được 2 tuần, thì mẹ lại hốt hoảng khi phát hiện bị ra máu lần nữa. Những liều steroid được tiêm vào cơ thể mẹ, với hi vọng đảm bảo phổi của con có thể hoạt động tốt nếu chẳng may mẹ sinh non… Nếu mẹ sinh con lúc này, chắc con bé như con mèo con, làm sao con chống chọi nổi với thế giới nhiều nguy hiểm này? Ôi, con tôi… sự sống của con sẽ rất mong manh nếu được sinh ra lúc này.
Đó là những ngày khủng khiếp nhất cuộc đời mẹ. Căng thẳng đến mức tưởng như chỉ cần mẹ nhắm mắt lại khi tỉnh dậy mẹ đã chẳng còn con nữa… Có lẽ vì lúc nào mẹ cũng căng như dây đàn, làm con mệt, con hờn, nên 3 ngày sau con ra đời…
Con ra đời rất nhẹ nhàng. Mẹ thấy máu ra nhiều hơn bình thường kèm những cơn đau vào lúc tờ mờ sáng. Mẹ hiểu rằng, nếu các cơn đau kéo đến chừng 10 phút một lần hoặc lâu hơn, thì rất có thể mẹ đang chuyển dạ, nhưng mẹ không tin rằng mẹ đang chuyển dạ. Mẹ mong rằng không phải vậy, mẹ mong con yêu cố gắng lên… Nhưng lời cô y tá thông báo với bác sĩ khiến tai mẹ mờ đặc: “Mở 9 phân rồi chị ạ”… Không thay đổi được nữa rồi con ạ, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi tình yêu bé bỏng của mẹ…
Con nằm trong lồng ấp, xung quanh con đầy dây dợ loằng ngoằng... (Ảnh: Internet)
Con sinh ra bé xíu như nắm tay, như một con mèo con yếu ớt chưa đầy 1 ký. Mẹ không được nhìn con. Lần đầu mẹ thấy con, là lúc con đang nằm trong lồng ấp của phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sinh non, với rất nhiều ống và dây quanh người con: con không thể tự thở được mà phải thở máy… Mẹ sinh con lúc 9 giờ sáng, thì khoảng 5 giờ chiều, người ta thông báo rằng tình hình sức khỏe của con rất nguy kịch, các bác sĩ đang phải cố gắng hết sức. Mẹ nằm trên giường, nghe tiếng khóc em bé của mẹ nằm giường bên cạnh, và đón nhận tin của con trong khi nhớ con vô bờ bến. Lúc ấy tim mẹ đã thực sự ngừng đập. Nó bị bóp nát ra và mẹ thấy đau khủng khiếp…
Có lẽ mẹ chết mất, nếu không được nhìn thấy con vào tối hôm ấy, sau khi cả nhà mình hết lời xin bác sĩ. 9 giờ tối - tức là 12 tiếng sau khi sinh con, mẹ được đưa sang phòng sơ sinh để gặp con lần đầu tiên. Con nhỏ bé và mong manh. Lồng ngực con phập phồng với dây dợ xung quanh và mắt con nhắm chặt. Hai tay hai chân con nhỏ xíu xiu như ngón tay của ba vậy. Hai bàn tay con nắm chặt, mẹ nhớ mãi hình ảnh này, mẹ có cảm giác như con kiên cường nghị lực đang đấu tranh để ở lại với mẹ. Nhìn con, mẹ cảm thấy như tê liệt. Vì mẹ bất cẩn mà con ra nông nỗi này. Mẹ thì thầm: con ơi cố lên đi, cố lên nha con. Mẹ sẽ bù đắp cho con, mẹ sẽ làm tất cả bất cứ điều gì, miễn là con được khỏe mạnh… Mẹ thèm ôm con vào lòng, thèm hôn lên vầng trán nhỏ xíu nghị lực, thèm nắm lấy bàn tay con đang nắm chặt… Mẹ nhớ con vô cùng.
Con là một chàng trai bé nhỏ dũng cảm, một chú lình chì kiên cường của mẹ. Ngày ngày mẹ vắt sữa cho con bú để suy trì sữa cho con, và để con tăng sức đề kháng. Mẹ nhớ mãi một tuần sau sinh con, hôm đó khi mẹ đang ngồi vắt sữa để gửi cho con thì mẹ được y tá gọi đi thăm con. Và hạnh phúc vỡ òa khi mẹ được bế con lần đầu tiên, được ấp con da liền da theo phương pháp Kangaroo, tức là con được tiếp xúc trực tiếp với da của mẹ. Cuối cùng thì con đã cho mẹ cơ hội được làm mẹ thực sự, dù chúng mình có trăm ngàn khó khăn phía trước.
Con sinh non, mỗi ngày chăm con sinh non là một hành trình đòi hỏi sự kiên trì và tỉ mỉ. Từ việc cho con ăn, vệ sinh cho con và làm rất nhiều thứ khác nữa, tất cả những việc nhỏ bé đến mấy cũng khiến người lần đầu làm mẹ vụng về cảm thấy lo sợ. Con thật mong manh. Mẹ bế con mà cứ sợ rớt. May quá chúng ta luôn có ba và ông bà nội ngoại bên cạnh. Một ngày của mẹ bắt đầu vào lúc 6 giờ sáng và kết thúc vào lúc nửa đêm không một phút chợp mắt. Nhưng mẹ không cảm thấy mệt mỏi gì, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy con thôi, bao nhiêu muộn phiền tan biến hết.
4 tháng sau, mình được về nhà. Con chỉ bằng em bé khoảng 1 tháng, nhưng nhìn con lanh lợi ai cũng yêu. Ngày con về, nhà mình mở hội…
Cảm ơn con đã ở lại bên mẹ, thật kiên cường và nghị lực. Cảm ơn con rất nhiều vì đã cho mẹ được làm mẹ của con. Luôn khỏe mạnh như thế này mãi nhé, con yêu!
+ Xem thêm:
LỜI KHUYÊN HỮU ÍCH TRƯỚC KHI VÀO PHÒNG SINH CON
CON LÀM ĐƯỢC GÌ KHI VỪA RA KHỎI BỤNG MẸ