Giữ - Bỏ thai, cuộc giằng xé nội tâm của người mẹ hiếm muộn biết con bị down.

  7721

Đây là câu chuyện có thật đã xảy ra với mình, xin chia sẻ với các bạn để có quyết định sáng suốt khi nhận bất cứ kết quả xấu nào trong thai kỳ. Đặc biệt là bệnh down.

Vợ chồng mình kết hôn cách đây 3 năm. Mình năm đó mình 39 tuổi, chồng mình 44 tuổi. Nặng gánh gia đình nên mình kết hôn muộn, còn chồng mình đã có một đời vợ, nhưng sau đó chia tay, chưa có con.

Do cả hai cũng lớn tuổi nên vợ chồng mình sau khi kết hôn là lên kế hoạch sinh con ngay. Chúng mình đã chuẩn bị mọi thứ cho chuyện này. Nhưng người tính không bằng trời tính. Sau 6 tháng thả nhưng vẫn chưa có thai, vợ chồng mình đi khám thì được biết tinh trùng chồng mình yếu khó con con.

Thật là buồn, nhưng mình cũng hiểu được tâm lý của chồng nên không đề cập đến chuyện con cái nhiều, cứ bảo thôi con cái là trời cho nên cũng không đặt nặng chuyện này sợ chồng thêm áp lực. Tuy vậy, hễ ở đâu có người mách thầy nào có bài thuốc hay giúp tinh trùng khỏe mạnh là mình lại hốt về cho chồng uống. Ròng rã suốt 2 nằm trời uống đủ các loại thuốc Bắc có, Nam có, phút cuối tưởng chừng bỏ cuộc thì mình đậu thai. Khỏi phải nói vợ chồng mình vui và hạnh phúc biết chừng nào.

Ngay khi biết mình có thai chồng mình chăm sóc mình kỹ lắm, mình muốn đi đâu anh cũng chở đi, việc nhà anh làm hết, muốn ăn gì anh nấu… anh chăm sóc 2 mẹ con thật chu đáo. Những tưởng niềm hạnh phúc ấy sẽ là mãi mãi, không ngờ…

Khi thai được 12 tuần tuổi mình đi đo độ mờ da gáy tầm soát bệnh down cho con. Lúc đi mình hồi hộp ghê lắm vì mình biết mình mang thai khi tuổi đã lớn nên nguy cơ rất cao. Hy vọng là mọi điều sẽ tốt đẹp sẽ đến với con, với gia đình nhỏ của mình, vậy mà ông trời lại nỡ…

Trước mình, những thai phụ khác khám rất nhanh, vào rồi ra ngay. Đến lượt mình, sao thời gian trôi qua lâu thế, bác sĩ khám sao mà lâu thế. Bác ấy cứ rê rê đầu dò trên bụng mình mãi rồi đăm chiêu nhìn vào màn hình thật lâu, rồi lại rê chuột, rồi lại nhìn màn hình. Linh tính mách bảo có điều chẳng lành, tim mình giữa thời khắc đó như muốn nổ tung ra vì lo sợ. Mình sợ cái điều bác ấy sắp nói ra biết chừng nào.

- Độ mờ da gáy của bé rất dày 4mm, nghĩa là em bé sinh ra có nguy cơ rất cao bị mắc Down.

Mình nghe từng lời bác mà tim đau như có ai xát muối, đau kinh khủng, đau lắm các mẹ ạ, mẹ nào đã trải qua cảm giác này sẽ hiểu được cảm giác của mình lúc đó.

Rồi bác giải thích cho mình về bệnh này và biện pháp chẩn đoán tiếp theo để xác định chính xác tình trạng bệnh của bé. Nhưng cuối cùng bác chốt lại câu: nên bỏ thai, vì nếu sinh ra bé sẽ là gánh nặng cho gia đình và xã hội, độ mờ da gáy dày thế nên…. (Nói thêm, mình ở quê, lại ở nhà làm nội trợ nên điều kiện đi khám và tìm hiểu thông tin cũng khó khăn, hơn nữa bác sĩ và mọi thứ đều rất hạn chế nên lúc đó cứ tin hoàn toàn vào lời bác sĩ).

Trời ơi, vợ chồng mình chạy chữa mãi mới có con, giờ có con được lại phải bỏ làm sao cho đành đoạn. Mình chào bác ra về mà chân như đeo đá, chồng mình cũng vậy không ai nói với nhau câu nào, cứ im lặng trên suốt đoạn đường về nhà.

Tối họp gia đình chồng, mọi người đều khuyên mình bỏ thai vì như lời bác sĩ nói bé nếu sinh ra sẽ là gánh nặng cho gia đình. Bên nhà chồng nói vậy, về nhà mẹ đẻ mình cũng được khuyên bỏ. Nói thật lúc đó mình thèm được nghe ai đó nói với mình rằng, hãy để bé con chào đời, hãy cho con quyền được sống, nhất là chồng nhưng anh không nói, không ai nói với mình điều đó cả. Thật là bế tắc và tuyệt vọng vô cùng. Trước mắt mình lúc đó như có nghìn hố sâu, những chiếc hố sâu và đen hun hút không nhìn thấy đáy.

Trong suốt một tuần sau đó, mình cứ giằng xé giữa 2 bờ suy nghĩ, bỏ hay giữ. Nếu giữ thì đó sẽ là gánh nặng cho mình và cả nhà chồng, vì chồng mình là con một lại là cháu đích tôn của dòng họ, điều mà cả nhà anh và dòng họ nhà anh đang chờ là một đứa cháu lành lặn chứ không phải tật nguyền, các mẹ cũng biết đó vì ở quê nên mọi người rất coi trọng chuyện này; còn bỏ thì mình không đành đoạn, trái tim người mẹ không cho phép mình làm như thế. Phải làm sao đây? Phải chi mình có thể chết ngay lúc đó.

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của nhà chồng (chồng mình thì không có bất cứ ý kiến gì cả) mình đành phải đưa ra quyết định BỎ con. Tối hôm trước khi đến phòng khám thực hiện thủ thuật lấy thai mình còn nằm mơ thấy một bé gái đến bên mình, vừa khóc vừa vẫy chào tạm biệt, gương mặt con xinh như thiên thần nhưng đó là một thiên thần mắc bệnh down. Đau khổ biết chừng nào.

Buổi sáng, chồng mình nghỉ làm và đưa mình đến phòng khám lấy thai ra. Trên đường đi mình đã khóc rất nhiều, nửa muốn đi nửa muốn quay về mặc cho mọi chuyện ra sao thì ra. Mãi suy nghĩ, đến nơi lúc nào chẳng biết. Vào trong, trong lúc chờ được gọi tên, đã mấy lần mình muốn trốn chạy nhưng không kịp nữa, bác ấy đã gọi tên.

Vậy là vào phòng, và chờ đợi. Thời gian lúc đó như đông cứng lại, mình thấy nghẹt thở, nước mắt không ngừng tuôn ra. Hình ảnh bé gái hôm qua lại xuất hiện rõ mồn một trước mắt mình như van vỉ, mẹ đừng bỏ con, xin mẹ đó. Xin lỗi con, mẹ không còn cách nào khác, hẹn gặp con ở kiếp sau mẹ sẽ bù đắp nhiều hơn. Xin lỗi, nghìn lần xin lỗi con.

Tiếng dao kéo lách bên tai, mình nhắm mắt lại, tim như đã chết. Giữa phút sinh – tử của con, bỗng nhiên có một tiếng nói nội tâm từ trong mình vang lên “Đừng giết con, đừng giết con, hãy để đứa bé ra đời”. Vậy là mình như tỉnh cơn mê, bật dậy chạy nhanh ra khỏi cửa trước ánh mắt ngỡ ngàng của chồng mình, của tất cả mọi người có mặt ở đó.

Mình đi lang thang suốt ngày hôm đó, một mình. Mình đi khắp nơi, đi không mục đích, không phương hướng với mông lung suy nghĩ. Mình biết với quyết định của mình sẽ khiến mọi người trong gia đình chồng không hài lòng, thậm chí bỏ mặc mình vì đã dám cãi lời, nhưng mình quyết định rồi, mình bất chấp tất cả phải sinh con ra bằng được. Nếu không ai chấp nhận con mình – một đứa trẻ tật nguyền - mình sẽ cùng con ra đi, đi cùng trời cuối đất, mình không có nghề nghiệp gì trong tay thì sẽ đi giúp việc nhà, đi bán vé số dạo… để nuôi con, yêu thương con thật nhiều bù cho những gì con phải gánh chịu.

Thật may, về nhà mọi người không ai trách mình cả, mọi người yên lặng. Mình lên phòng ngủ một giấc thật dài, thật sâu ngày mai sẽ là một ngày mới, tươi sáng và đẹp đẽ.

Suốt những tháng sau đó mình bỏ luôn khám thai, không khám nữa vì chẳng có ích lợi gì. Mình bắt đầu tập tành bước chân vào thế giới mạng tìm hiểu thông tin dưới sự chỉ bảo của đứa cháu chồng, thế giới mà trước đây mình nghĩ nó không dành cho những người suốt ngày chỉ biết cắm đầu ở xó bếp quê như mình. Mình học cách truy tìm tất cả những tài liệu viết về bệnh này và cách dạy dỗ chăm sóc trẻ. Rồi mình tìm tất cả các sách có viết về bệnh này để chuẩn bị trước.

Mỗi ngày trôi qua mình lắng nghe từng cử động của con trong bụng, thì thầm trò chuyện với con, hạnh phúc khi con đáp lại mẹ… Thế giới bắt đầu trở lại màu hồng với mình và mình sẵn sàng đón chờ một đứa bé không hoàn thiện đến bên đời.

Cuối cùng, giây phút mình vừa sợ hãi vừa mong chờ cũng đến. Mình vỡ ối, mình sắp được gặp con. Hạnh phúc thật nhiều nhưng đau khổ cũng thật nhiều. Nhưng không sao, mình đã sẵn sàng để đối mặt. Mình sẽ là người mẹ vĩ đại nhất thế giới, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con. Mình tin thế.

- Chúc mừng nhé, một bé gái thật kháu khỉnh và đáng yêu.

Tiếng bác sĩ đỡ đẻ vang lên, mình không tin vào tai mình nữa. Tai mình ù đi mất rồi.

- Bác sĩ nói gì? Con em hoàn oàn bình thường, con em không bị down sao? Mình lắp bắp hỏi.

- Không, mẹ ăn nói vớ vẩn gì thế, bác sĩ quát.

Trời ơi, con đang mơ hay thực. Hạnh phúc quá, cơn đau đẻ dường như chẳng còn hiện hữu nữa, lúc đó giá mà có 10 cơn đau đẻ như thế đổ ấp xuống đầu mình mình cũng chịu, chịu hết. Thậm chí mình có thể chịu hết tất cả những cơn đau đẻ đanh hành các mẹ ngoài kia, mình gánh, gánh hết.

Cô hộ lý đẩy mình ra nhận phòng trên chiếc băng ca, dưới hai chân mình là bé con đang say ngủ. Thấy vợ ra chồng mình bước đến, khi biết tin con lành lặn anh đã òa khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc, lúc đó trông anh giống một đứa trẻ hơn là người đàn ông 47 tuổi đời.

Giờ thì bé con nhà mình đã được 1 tuổi, trộm vía bé rất thông minh và đáng yêu. Đôi khi, những lúc nhìn con say ngủ mình lại nghĩ đến thời khắc đen tối đó, nếu lúc đó mình quyết định bỏ con thì sao nhỏ có lẽ đó sẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời mình có thể mãi mãi mình sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác làm mẹ là như thế nào. Cũng may mình đủ sáng suốt và mạnh mẽ để không làm việc đầy tội lỗi đó.

Qua đây mình muốn nhắn nhủ với các mẹ rằng, hãy bình tĩnh đối mặt với các kết quả xấu trong thai kỳ để có quyết định sáng suốt nhất. Đôi khi thực tế sẽ chẳng như chúng ta mong muốn, điều xấu nhất có thể xảy ra nhưng hãy tin vào chính mình, tin vào những phép màu và điều kỳ diệu.

Mình văn không hay, chữ không tốt, từ nhỏ do gia đình không có điều kiện học hành nhiều nên khả năng viết cũng rất hạn chế. Để gởi câu chuyện của mình đến với mọi người mình đã nhờ cháu chồng mình – người đã dạy mình bước vào thế giới mạng viết lại câu chuyện của mình đó, mong câu chuyện của mình sẽ có ích với những người mẹ đang bế tắc, tuyệt vọng như mình trước kia.

Thùy Minh.

Mẹ bé Thùy An


Nguồn bài viết: http://www.webtretho.com/forum/f13/giu-bo-thai-cuoc-giang-xe-noi-tam-cua-nguoi-me-hiem-muon-biet-con-bi-down-va-cai-ket-bat-ngo-2198156/
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn về bài viết này: