Chồng có biết không, trên đời này chẳng có người phụ nữ nào là muốn gồng mình lên để vơ đủ mọi việc vào người cả mà ai cũng muốn được dựa dẫm vào chồng, được yêu thương, được chăm sóc và được chồng bao bọc, chở che. Nhất là với một người phụ nữ sau sinh như em thì điều đó lại càng muốn được tăng lên gấp bội.
Khi vừa vượt cạn xong cũng là lúc em vừa bước qua cửa “cửa sinh tử” và dù cho bản chất em có mạnh mẽ hay cơ địa trước đây khỏe đến đâu thì cũng trở nên yếu đuối vô cùng. Phụ nữ sau sinh sức khỏe giảm sút, giấc ngủ cũng không còn trọn vẹn như trước và còn có thể tiềm ẩn nguy cơ bị trầm cảm nữa. Và em cũng vậy nên rất cần một bờ vai, một vòng tay, những lời động viên và cả sự giúp đỡ của anh.
Chồng có biết không, từ khi có con là cuộc sống gia đình gần như bị đảo lộn hết. Sau ngày anh đi làm về thì anh không còn thấy căn phòng nhỏ gọn gàng, thơm tho tinh tươm hay mâm cơm đã bày sẵn đợi mình nữa. Và em cũng chẳng còn đon đả chạy ra cửa đón chào và xách cặp hay pha nước tắm cho anh như trước. Và rồi anh cũng chẳng còn thấy hình ảnh một cô vợ xinh xắn, thơm tho, gọn gàng như trước mà xuất hiện trước mắt anh bây giờ là một “bà mẹ sề” quần áo xộc xệch, tóc rồi bù xù, người béo ú nu và lại còn lúc nào cũng nồng nặc mùi sữa nữa. Có phải chồng hụt hẫng lắm phải không? Chính em cũng còn cảm thấy thế và thấy cuộc sống của mình nó không còn ở đúng quỹ đạo như vốn có nữa.
Từ khi có con, hầu hết mọi công việc và sinh hoạt của em bị đảo lộn hết vì con nhỏ quấy khóc rồi có những hôm đòi bế cả đêm nên em chẳng được chợp mắt và khi con đòi ăn, đòi đi vệ sinh chẳng theo một thời gian biểu cụ thể nào cả khiến em phải quay cuồng và nhiều lúc hoảng loạn phải cầu cứu anh hay gọi điện nhờ sự trợ giúp của mẹ khiến anh bực mình quát lên “Là phụ nữ sao em chẳng biết chăm con?”. Nhưng chồng nào có biết là chăm một đứa trẻ nhất là chăm trẻ sơ sinh vất vả và khó khăn đến nhường nào không, đấy là còn chưa kể tới bao công việc không tên ở nhà nhưng lại chiếm rất nhiều thời gian nữa. Đã có lúc nào anh ngồi và tự hỏi tất cả những công việc như cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ, lau chùi nhà cửa,… là ai làm chưa? Đó chính là em, là vợ của anh và là mẹ của cu Bin con anh đấy anh.
Em nhớ đã hơn 1 lần rồi anh nói rằng em bề bộn, em tuềnh toàng trong cách ăn mặc và còn chưa kể có lần anh mua quần áo rồi nói em nên để ý đến mình nhiều hơn. Nếu như trước đây em sẽ cảm động đến rớt nước mắt khi được anh quan tâm và chăm lo nhưng khi ấy em lại rớt nước mắt đến đau lòng vì em nhận ra mình chẳng còn là cô vợ xinh đẹp hay gọn gàng trong mắt chồng nữa rồi. Là phụ nữ ai cũng muốn mình đẹp và muốn làm đẹp, em cũng vậy nhưng em chẳng còn thời gian cho bản thân mình nữa chồng ạ. Cả ngày từ sáng đến tối em chỉ lo cho con rồi đến việc nhà cửa, cơm nước, giặt giũ,… là hết ngày, em nào còn thời gian để để ý đến mình đâu.
Là phụ nữ, hạnh phúc và thiêng liêng khi được làm mẹ, để sinh con, em cũng như tất cả những chị em khác trên đời này đã hi sinh, đã chấp nhận biết bao thiệt thòi đấy chồng ạ. Em đành phải tạm gác công việc mà em đam mê và quan trọng nữa là đánh đổi cả thời gian và nhan sắc của mình. Vì thế nếu em được chồng đồng hành, quan tâm, chia sẻ và yêu thương thì sẽ hạnh phúc biết bao. Như thế em chẳng sợ xấu, chẳng sợ khó hay khổ để trở thành một người mẹ mà em chỉ sợ bị chồng phụ, chồng chê mà thôi.
Chồng có biết không, từ khi sinh con em chẳng dám nhìn mình trong gương, chẳng dám xỏ vào người chiếc váy body yêu thích nào nữa. Suốt 4 tháng rồi em lúc nào cũng quần áo thùng thình, tóc búi củ hành, đôi mắt lờ đò, mặt mày thì xám nhợt và cả cái thân hình đồ sộ kia nữa… đến tận bây giờ em vẫn không thể chấp nhận được là cô gái trên 60 kí lô này chính là mình. Em luôn lo lắng và sợ, sợ khi đối diện với sự thật là mình béo, mình xấu, mình không được chỉn chu và điều em lo sợ nhất đó là sợ chồng cũng giống như những gã đàn ông khác tranh thủ lúc vợ đang ở cữ để cặp kè với cô này cô khác.
Chồng ơi, xin anh đừng như thế nhé bởi phụ nữ sau sinh như em yếu đuối lắm và em sẽ gục ngã, có thể không sống nổi nếu như chồng em cũng giống như những gã đàn ông ấy đâu. Hơn tất cả đó là em không muốn đầu óc mình phải quay cuồng trong nhưng suy nghĩ mông lung, những ghen tuông vô cớ, em không muốn mình mặt nặng mày nhẹ để “tra hỏi” chồng những chuyện không đâu và quan trọng nữa là em không muốn bỏ con vất vưởng để theo anh từng bước một. Và hơn tất thảy những điều đó là em không muốn mất chồng, người mà em hết mực thương yêu.
Chỉ cần một chút thôi, em vẫn luôn muốn anh “ngoan”, anh chăm chỉ và tâm lí như bây giờ. Vẫn chia sẻ, đỡ đần em những mệt mỏi, khó khăn bé nhất trong cuộc sống. Và khi đi làm về hãy tươi cười với em khi bước vào nhà bởi nụ cười của anh như tia nắng ấm giúp xua tan đi hết những mệt mỏi của gia đình, tiếp sức cho em để vững bước tiếp trên quãng đường làm mẹ tuy vất vả nhưng lại đầy hạnh phúc này.
Bây giờ tuy em tự ti với thân hình sồ sề, khổng lồ của mình, em chẳng xứng khi đứng cạnh anh – một người đàn ông đầy lịch lãm và phong độ. Nhưng nếu có chồng ở bên sẻ chia, đõ đần và động viên em tin mình sẽ lại sớm trở lại như ngày xưa.
Hãy cho em thêm thời gian chồng nhé! Anh đừng cáu, đừng giận và cũng đừng vội thất vọng bởi phụ nữ sau sinh như em yếu đuối và cũng cả nghĩ vô cùng.