Cho con đi nhà trẻ sớm- nên hay không, từng là một đề tài gây chia rẽ gia đình ghê gớm trong nhà tôi và cả trong nhiều nhà bạn bè tôi. Thậm chí nó còn gây chia rẽ cả bạn bè khi trà dư tửu hậu ngồi buôn bán chuyện trò với nhau. Phe ủng hộ cho trẻ đi nhà trẻ sớm hay phe phản đối đều có những lý do của mình. Và lý do nào cũng trở nên xác đáng khiến phe đối phương bị đẩy vào thế "cha mẹ không ra gì". Thế nên nó mới gây chia rẽ đến thế.
Ví dụ như có người bảo: Cha mẹ kiếm tiền để lo cho con chứ có phải lo cho mình đâu, sao quẳng đứa con bé bỏng của mình vào nơi xa lạ để đi kiếm tiền? Thật là thứ "cha mẹ không ra gì". Thế là chiến tranh nổ ra. Ví dụ như có người bảo: Thế nào là an toàn? Việc nghỉ ở nhà trông con hay giao con cho bà nội, bà ngoại trông nom liệu có an toàn bằng những cơ sở giữ trẻ uy tín, có chuyên môn, kinh nghiệm không? Chỉ có những cha mẹ hủ lậu, thiếu kiến thức mới nghĩ đứa trẻ do mẹ trông, bà trông mới an toàn hơn những cơ sở đầu tư hàng tỷ đồng như thế. Thế là chiến tranh nổ ra.
Cha mẹ kiếm tiền để lo cho con chứ có phải lo cho mình đâu, sao quẳng đứa con bé bỏng của mình vào nơi xa lạ để đi kiếm tiền? (Ảnh minh họa).
Hay ví dụ như phe chủ trương đưa con đi nhà trẻ sớm sẽ liệt kê hàng trăm ví dụ về những đứa trẻ đi nhà trẻ sớm sẽ tự lập hơn, sẽ thông minh hơn, sẽ có nhiều kỹ năng phát triển hơn. Và đám trẻ ở nhà trở nên nhếch nhác, đần đần, thậm chí thua kém so với những đứa trẻ cùng độ tuổi. Thế là chiến tranh nổ ra. Còn phe chủ trương đủ tuổi mới đi nhà trẻ cũng có hàng trăm ví dụ về những đứa trẻ phát triển lệch lạc như hung hăng hơn, thụ động hơnthậm chí mất kết nối với cha mẹ. Và đương nhiên, đám trẻ ấy là sản phẩm lỗi từ những ông bố bà mẹ lỗi. Thế là chiến tranh nổ ra.
Thậm chí, chuyện cho con đi nhà trẻ sớm thôi cũng đã bị chia làm hai phe sặc mùi vật chất: Cha mẹ có tiền thì mới cho con đi nhà trẻ sớm - những nhà trẻ chuẩn quốc tế. Cha mẹ nghèo, túng quẫn mới phải đầu tắt mặt tối đi làm mà quẳng con vào các nhà giữ trẻ kém chất lượng. Cho trẻ đi học sớm hay đúng tuổi vì thế mà thành chiến tranh liên miên giữa các bậc cha mẹ với nhau. Chỉ có những đứa trẻ đang còn ẵm ngửa, đang còn chưa biết nói, đói hay mệt cũng đều chỉ biết khóc - nhân vật chính lại chẳng có cơ hội lên tiếng - không được quyền lên tiếng.
Cuộc sống hiện đại giờ đã khác rồi. Người ta mở đủ các loại lớp cho trẻ từ 6 tháng tuổi đến 3 tuổi với hàng chục thậm chí hàng trăm giáo trình, tiêu chuẩn khác nhau. Những giáo trình, tiêu chuẩn mà nghe qua thôi có khi đã chết mê chết mệt với những ông bố bà mẹ muốn con trở thành thiên tài từ bé.
100% các nhà giữ trẻ ấy đều khẳng định an toàn cho trẻ, đáp ứng đầy đủ dinh dưỡng cho sự phát triển của trẻ.
Chỉ có những đứa trẻ đang còn ẵm ngửa, đang còn chưa biết nói, đói hay mệt cũng đều chỉ biết khóc - nhân vật chính lại chẳng có cơ hội lên tiếng - không được quyền lên tiếng (Ảnh minh họa).
80% các nhà giữ trẻ đều khẳng định họ yêu con bạn như con của họ.
20% còn lại không khẳng định nhưng cũng cam kết vậy.
60% các nhà giữ trẻ đều khoe những thành tích vượt trội của họ trong việc chăm sóc trẻ.
40% còn lại không khoe nhưng cũng kể lể ra được nhiều điều lợi thế họ có.
40% các nhà giữ trẻ đều dắt các cha mẹ đi thăm quan cơ sở vật chất vượt trội của họ.
60% còn lại có thể không dắt cha mẹ đi thăm quan nhưng nhìn cũng không tệ.
Nhiều nhà giữ trẻ liên tục mọc lên thì thừa biết rằng thị trường này rất lớn: Những cha mẹ không thể ở nhà trông con hay những nhà không có sự hỗ trợ của ông bà nội ngoại. Luật cho phép phụ nữ nghỉ 6 tháng sau khi sinh. Vẫn còn đến 30 tháng nữa thì đứa trẻ mới được đủ tuổi đến trường. Mà ngay cả khi luật quy định thế, nhiều cha mẹ sinh con ra được hơn 1 tháng là đã phải đi làm rồi huống chi phải nghỉ đến 36 tháng. Mỗi cây mỗi hoa - mỗi nhà mỗi cảnh. Chúng ta đừng cho rằng những ai ăn sắn dây thì cũng phải suy nghĩ giống kẻ ăn cơm. Chúng ta không thể đem thu nhập cả trăm triệu một tháng để nói rằng kẻ thu nhập 5 triệu/ tháng là thứ cha mẹ chả ra gì.
100% các nhà giữ trẻ ấy đều khẳng định an toàn cho trẻ, đáp ứng đầy đủ dinh dưỡng cho sự phát triển của trẻ (Ảnh minh họa).
Có lẽ vợ chồng tôi may mắn hơn nhiều cha mẹ khác vì chúng tôi có sự hỗ trợ tuyệt đối của bà nội và bà ngoại trong việc trông con. 3 đứa trẻ nhà tôi đều được ở nhà đến năm 3 tuổi mới phải đi học. Bà nội và bà ngoại thay phiên nhau trông con cho chúng tôi. Đó là một may mắn mà không phải ai cũng có được. Thế nên vợ chồng tôi luôn biết ơn và hãnh diện vì có hai người mẹ như thế. Nhưng ngay cả khi không có sự hỗ trợ từ bà nội, bà ngoại thì vợ chồng tôi cũng sẽ có những phương án khác thay vì gửi con đi nhà trẻ. Có lẽ vì vợ chồng tôi đều là những kẻ "nghiện" con. Đến mức 3 đứa khi đến 3 tuổi mà tôi còn lần lữa việc cho con đi nhà trẻ. Ai đó sẽ bảo là bởi vợ chồng tôi có điều kiện kinh tế thôi vả lại công việc có thể không đòi hỏi về giờ giấc nên tha hồ.
Nhưng từ từ đã nào, việc bạn quyết định sinh con liệu có phải là một quyết định sáng suốt không hay đó là một quyết định của… bác sỹ? Đừng bao biện về việc "sinh con ra là một định mệnh, nhân duyên". Đừng nói rằng bạn thương con nhưng… Vốn không có từ "nhưng" nào trong yêu thương sất. Bởi việc kiếm tiền có thể làm cả đời nhưng 36 tháng đầu đời của trẻ thì đừng nhưng nhị gì nữa. Còn với những ai đủ điều kiện kinh tế, có thời gian nhưng vẫn cho con đi nhà trẻ sớm thì đó là lựa chọn riêng của họ. Tôi không có quyền phán xét điều đó vì đứa trẻ ấy không phải là con tôi. Chỉ xin rằng đừng cha mẹ nào để "giấc mơ cha đè nát cuộc đời con". Chỉ xin rằng quyết định đấy - cho con đi nhà trẻ sớm là một quyết định mai này không hối hận. Biết đâu đấy Việt Nam sẽ có thêm nhiều thiên tài nữa mai này…