Ngày tôi phát hiện ra anh có bồ, tôi gào khóc rũ rượi, ngồi thất thần trên vỉa hè cả tiếng. Ai đi qua cũng nhìn tôi với ánh mắt kèm theo câu nói:
- Thương quá, chắc là bị điên tình…
Có người còn móc ví đặt mấy đồng lẻ xuống trước mặt cho tôi. Đứng dậy, tôi loạng choạng không vững vì chân tê cứng. Tôi không rõ mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết rằng hôm đó tôi thực sự hoàn toàn kiệt sức và sụp đổ.
Ngôi nhà bỗng trở nên trống trải, chỉ một mình tôi lạc lõng. Hai đứa con sinh đôi của tôi đã lên mười, chúng đều đang ở với ông bà nội ở nước ngoài.
Những hồi ức đẹp đẽ khi xưa của hai chúng tôi cứ ùa về khiến mắt tôi cay xé. Chưa bao giờ tôi đau đớn và thấy sợ hãi như vậy.
Tôi tự hỏi mình đã đánh mất anh từ bao giờ, không biết có phải từ khi anh bắt đầu tách ra khỏi công ty chung với mấy người bạn ra làm riêng không? Từ đó, sự nghiệp của anh lên như diều gặp gió, rồi anh ít về nhà hơn. Tôi biết công việc anh vất vả, bận rộn, nên cũng không than phiền gì cả.
Tối đấy anh về muộn. Tôi không kiềm chế được nữa liền đứng dậy, ném tập ảnh của anh và cô bồ nhí xuống trước mặt.
- Anh và cô ta qua lại từ khi nào?
Anh không những không ngạc nhiên khi tôi hỏi như vậy mà khá bình tĩnh ngồi xuống nhặt đống ảnh lên.
- Anh xin lỗi… mong em hiểu cho.
- Hiểu ư?
Trong cơn điên loạn, tôi lao vào cấu xé, nhưng anh không phản kháng gì cả. Đợi tôi đánh xong anh lẳng lặng lấy trong cặp ra tờ đơn ly hôn.
- Anh biết làm thế này là có lỗi với em, nhưng bọn anh yêu nhau.
Đầu óc tôi quay cuồng, tại sao lại vô lý đến như vậy? Tại sao trước kia anh cũng nói yêu tôi tha thiết, còn quỳ gối cầu xin tôi hãy làm vợ của anh. Gắn bó với nhau hơn mười năm, có với nhau hai đứa con, giờ anh lại có thể nói yêu người khác dễ dàng đến vậy sao?
Thấy tôi mất kiểm soát nên anh đặt tờ giấy lên bàn.
- Giờ em cứ bình tĩnh lại đi, khi nào ký rồi gọi cho anh. Ngôi nhà này anh cũng nhường cho em, coi như bù đắp những thiệt thòi.
Anh gấp quần áo cho vào chiếc vali nhỏ rồi vội vã ra đi. Tôi run run cần tờ giấy ly hôn với chữ ký rất dứt khoát của anh mà lòng tan nát hết.
Tôi vào xem facebook cô bồ của anh. Cô mới ngoài hai mươi tuổi, còn tôi giờ đã là bà mẹ hai con dù có xinh đẹp đến mấy cũng đâu bằng.
Nhìn những tấm ảnh cô ta khoe được chồng tôi đưa đi du lịch, ăn chơi khắp nơi mà tim tôi đau nhói. Cuối cùng tôi cũng đau đớn chấp nhận mình thua cuộc và ký vào giấy ly hôn.
Mấy ngày sau anh về, đưa cho tôi một bọc tiền và nói.
- Cảm ơn em đã hiểu cho anh. Em cầm tiền này mà lo cho mình. Sắp tới anh không về đây nữa.
Anh đặt tiền xuống và bước ra cửa. Tôi chạy đến ôm chặt anh.
- Đừng đi…
- Em… sao vậy?
- Anh có thể ôm em ngủ một lần cuối được không?
- Ừ.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Tôi gục đầu vào ngực anh.
- Cho em mượn tay anh nào!
Anh đưa cánh tay chắc nịch ra để làm gối cho tôi.
- Anh nhớ không, hồi mới cưới, đêm nào anh cũng đưa tay cho em gối như thế này. Rồi em quen mất, giờ không gối tay anh em không thể nào ngủ được.
Anh im lặng không nói gì.
- Anh phải đối xử với cô ấy thật tốt, đừng bao giờ phản bội ai ngoài em nữa nhé. Dù cô ấy có ra sao anh cũng phải yêu thương chăm sóc. Mình em đau là đủ rồi…
Tôi cảm thấy có giọt nước nhỏ xuống mặt mình, tay anh cũng xiết chặt vai tôi hơn. Anh bỗng kề chiếc cằm đầy râu vào má tôi.
- Anh xin lỗi!
Tôi vẫn không quên được mỗi lần nằm trong vòng tay chồng, tôi thường đưa tay rờ khắp mặt anh, rồi xuống cằm, đến cổ. Lần này cũng thế, anh khẽ hôn lên đôi mắt sưng húp của tôi.
- Trông em xanh quá!
Tay anh từ từ cởi chiếc áo ngủ của tôi xuống. Tôi không nghĩ được gì nhiều lúc này, có lẽ anh thương hại tôi, nên ban ơn cho một lần cuối cùng sao? Thôi đằng nào mai chẳng mất anh mãi mãi rồi, tôi bò dậy, đưa tay bưng khuôn mặt của anh lên.
Tôi có cảm giác như khuôn ngực đã nguội lạnh của mình bao đêm nằm mòn mỏi chờ chồng về, nay lại nóng bừng lên lên. Tôi khẽ nói vào tai chồng.
- Anh, em muốn được hôn vào ngực.
Tôi run lên khi đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào ngực mình. Và cứ thế, cứ thế chúng tôi trở lại bên nhau trong quằn quại, đau đớn nhưng thật hạnh phúc...
Đêm qua tôi ngủ thật ngon trong vòng tay anh. Sáng tỉnh dậy, đầu óc nhẹ nhàng, tỉnh táo, nhưng tôi chợt thắt lòng khi không thấy anh đâu nữa. Tôi cười nhạt và cố nuốt nước mắt vào trong. Chấp nhận thôi, anh không còn thuộc về mình nữa.
Bước thấp bước cao xuống bếp, tôi không tin vào mắt mình, anh đang lúi húi ở đó. Mùi thức ăn thơm phức bay khắp nhà.
- Anh chưa đi sao?
- Em xuống rửa mặt rồi ăn sáng.
- Ăn xong anh mới đi à?
- Không, hôm nay anh nghỉ ở nhà chăm sóc vợ.
Tôi chạy đến, anh cũng đưa tay ra ôm lấy tôi. Dù anh đã làm đau tôi nhưng thực sự tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều. Hôn nhân nào cũng có chông gai, thử thách. Chúng tôi tưởng chừng như đã sắp tuột khỏi nhau, nhưng đến giây phút cuối cùng thì cả hai nhận ra vẫn muốn nắm tay nhau thêm một lần nữa…